Nếu đó chẳng là duyên,
Lòng không chứa ưu phiền!
Ta một thời son trẻ,
Yêu mà không bày tỏ,
Đứng đầu ngỏ nhà em,
Nhìn bóng dáng qua thềm.
Đêm về trên gác trọ,
Bên đèn chong nỗi nhớ,
Đếm buồn đau lặng lẽ,
Cho một khối tình câm.
Không đàn tiêu sáo thổi,
Tim anh chỉ một lối...
Viết giữ khối thư tình,
Rồi lại cũng lặng thinh.
Đóa lan hồng nở sớm,
Trong một tối tàn đông,
Anh sao vẫn mông lung,
Giữ một đời cô quạnh.
Lòng anh như trái đắng,
Trông mãi bóng hình em,
Và tiếng hát bên thềm...
Bạch Xuân Lộc
20/07/2011