Mây trời cũng cứ trôi,
Thời gian sao? - Em ơi!
Chúng mình bị cuốn thôi.
Rời xa tháp Thầy Bói,
Thời gian sao? - Em ơi!
Chúng mình bị cuốn thôi.
Rời xa tháp Thầy Bói,
Nhìn lại lòng lạnh căm,
Âm thầm mang nuối tiếc.
Nước trong Đầm xanh biếc?
Không hững hờ - lặng yên!
Như bao nỗi ưu phiền,
Chìm sâu trong bùn đọng.
Thuyền Người xưa về đóng,
Chú Tám Thơm khao quân.
Lịch sử đã chuyển vần,
Gió Nồm khai nhà Nguyễn.
......................................
Ảnh fb. |
Nước Đầm tuôn ra biển,
Cho tỏ trời mênh mông,
Như là một cọng rong,
Ta yên đời phiêu lãng.
Tình Người xưa vẫn sáng,
Trong lòng kẻ lãng du,
Núi Một dưới mưa thu,
Giữ êm cầu Nhơn Hội.
Bao lần ta thầm hỏi:
Mình có trở về không?
Nhìn nước sông đôi dòng,
Đục trong hòa biển lớn.