Nhớ năm nhà cháy vào rừng đốn cây.
Và nhìn vết thẹo trên tay,
Nhớ con chó dại cắn ngay đầu cầu*.
Rồi sờ vết thẹo trên đầu,
Nhớ ngày trốn học đua nhau bên đường.
Cũng nhìn thẹo mắt qua gương,
Đã hằn đậm nét yêu thương dấu đời.
Còn bao nhiêu nữa tim tôi,
Ở trong tuy nhỏ nhưng ngoài dấu to.
Mỗi dấu thẹo-một lần qua,
Cùng người đếm thẹo xuân qua trên đời.
Thẹo không như áng mây trời,
Cứ trôi đi mãi không lời đoái thương.
Thẹo là nghìn mối tơ vương,
Là thơ hòa nhạc cung thương ngân dài.
Hẳn là kỷ vật riêng tôi,
Ngày đem dấu kín,đêm ngồi phân minh.
Trông thế nhân ngẫm lại mình,
Thì ra mới biết rằng mình yêu ma.
Vui nhé em! kẽo xuân qua,
Đời ta thêm một tuổi ta cõi cằn.