Đời em lắng đọng chút sầu,
Tình em chút nắng nhạt màu bâng khuâng,
Về đâu quên chuyện hồng trần,
Vì đâu mặn đắng một thân bơ thờ?
Rồi như dòng nước quanh hồ,
Mưa đi gió lại vổ về yêu thương.
Rồi như không ố bụi đường,
Vẫn xinh như đóa sen hường sớm mai.
Thức đêm mới biết đêm dài,(*)
Ở lâu mới biết dạ ai thế nào.(*)
Nết bình dị chẳng cầu cao,
Nhưng đời đưa đẩy em vào oan khiên.
Đi bên em một chút duyên,
Cảm thông được nỗi ưu phiền về đâu ?
Về đâu bóng xế ngang đầu
Về đâu tìm chút xanh màu yêu thương?
Vui cùng em sửa lượt gương,
Điểm tô lại nét sầu vương đã hằn.
Một đời đâu chỉ trăm năm,
Tình xuân đâu phải chỉ chừng đó thôi?.