Năm xưa quê cũ cùng người,
Lên đồi góp nhặt hoa trời đón xuân.
Về trao mẹ thiết bình bông,
Hoa trong khung cửa-hoa giăng khắp trời.
Năm nay xứ lạ không người,
Tôi đem hoa vải,tìm người biết xuân.
Gọi về quê-tấm lòng chân,
Mẹ bảo cô ấy mãn phần xa xôi.
Một thân đi nhặt hoa trời,
Không may ngã xuống bên đồi năm xưa.
Tôi nghe í! Xuân về chưa?
Sao lòng như đã tái tê với lòng.
Còn chi đâu nữa mà mong,
Xuân của trời đất,còn trong lòng người?
Tĩnh tâm lặng ngắm xuân trôi,
Muôn hoa đua sắc,thiếu người tôi thương.