Cháu gái tôi hai đứa,
Nancy và Nicole,
Vui đùa sau cơm tối,
Trước màn hình tivi.
Chương trình phim hoạt họa,
Nicole ngồi một mình,
Mắt không rời màn ảnh,
Tôi đến gần Nicole,
Đôi mắt cháu tròn xoe,
Không hỏi chào như cũ,
Cháu không thích xen vô.
Tôi tát nhẹ lên má,
Cháu có chút giật mình,
Muốn oh ohe lên khóc,
Giận cậu đến phá mình.
Tôi lại phải một phen,
Ừ ừ cậu xin lỗi,
Đừng có khóc con nghen.
"Cho cậu xin lỗi nhen".
Bây giờ đến lượt con,
Tát lại cậu nhanh lên,
Cho thật đau đấy nhé!
Trừ "cái" cậu đánh con.
Cháu không muốn làm vậy,
Chỉ thích để yên thôi,
Cho cháu coi hoạt họa,
Như thế đủ lắm rồi.
Tôi cứ đòi con phải,
Tát đi- cậu nhớ đời,
Ai bảo quấy rầy cháu,
Cháu bận đang ngồi coi...
Rồi như làm lấy lệ,
Nó đưa tay tát tôi,
Mình giả vờ xoa suýt,
Í đánh đau quá trời.
Cháu còn vờ không ngó,
Cái mặt xấu của tôi,
Tôi nài thêm bên nữa,
Như thế mới đủ đôi.
Nó bảo không là không,
Không đùa nữa cậu ơi,
Cho Nicole yên tĩnh,
Xem ti-vi được rồi.
Nè nè Nicole ơi!
Cậu nói con biết nghe,
Jêsus xưa có dạy:
Tát bên nữa mới thôi?
Nếu như đã có người,
Vả mặt con bên phải,
Con nên biết thức thời,
Xin thêm lần bên trái.
Sao vậy hả cậu Hai?
Nancy xen vào hỏi,
Tôi chẳng biết nói sao!
Các cháu tôi còn dại!
Biết giải thích thế nào!
Vừa đơn sơ,dể hiểu:
Ừ đó là trò vui,
Con cứ tát cậu thôi.
Nancy giục Nicole,
Làm theo lời cậu nói,
Tát bên nữa cho vừa:
Lòng sao yên ổn lạ !
Tôi cảm ơn Nicole,
Rồi chân bước về phòng,
Cháu chạy theo vào trong,
Gọi cậu hai-cậu hai.
Chờ con chút được không?
Cho con xin chuyện nữa,
Cháu chỉ vào má cháu,
Còn bên này chưa xong?
Á thì ra nó hiểu!
Có cái thiếu trong lòng?
Còn nợ tôi cái tát?
Nên vẫn còn phân vân.
Xong rồi xem hoạt hình,
Cậu cháu vui vô cùng,
Cậu ơi con xin tát,
Nancy muốn vui chung.
Bạch Xuân Lộc
Melb.18/6/2011