Anh hỏi em có bao giờ em nhớ,
Nhớ thật nhiều nhưng chẳng biết nhớ ai ?
Đêm bàng hoàng, đêm tĩnh mịch, đêm lao xao,
Đêm quái ác, không còn ai để nhớ.
Anh hỏi em mong gì em có biết,
Ước mong nhiều nhưng chẳng biết mong chi ?
Tĩnh cơn mê - Đời là những dị kỳ,
Nhiều ảo vọng - cũng là nhiều oan nghiệt.
Nhớ mong chi làm sao anh biết được ?
Đời vô thường tâm niệm lấy làm duyên,
Tránh đam mê - không chuốt lấy ưu phiền,
Thì đêm tĩnh mịch và ngày thêm tươi sáng