Khi thân con khốn khó kiếp tù đày,
Đời nhốt con trong bốn bức tường dây,
Đôi chân yếu,chiếc mỏ mềm con vẫy vùng sao nổi ?
Rồi một sớm tiếng ánh hồng như mời gọi,
Lời con ca như héo hắt ruột gan,
Lệ ứa tuông,mi đẩm ướt đôi hàng,
Xót thân phận,nhói buồng tim, đau bộ óc.
Con còn nhớ suốt quãng đời niên thiếu,
Đã tung tăng ngang dọc thú trời mây,
Đôi cánh con từng xem nhẹ đường bay,
Cùng chúng bạn vui vầy không giọt buồn vương vấn.
Con còn nhớ buổi trời xuân nắngấm,
Nhìn hoa tươi tươi thắm sắc quanh hè,
Con ngượng ngùng cất tiếng hót mẹ nghe,
Ơi hạnh phúc! người mỉm cười khẻ bảo.
Nay sao vui như lòng người đã tưởng?
Đâu sum vầy giữ được mãi với thời gian.
Như phong ba bão táp đã lan tràn,
Con im tiếng ngậm tủi buồn,nén sầu đau,dằn cảm xúc.
Rồi mẹ ơi ! nay không đâu là lối rẽ,
Xin cho con được vui hót trong lồng,
Dù hương xuân hay nắng hạ mưa đông,
Con hót mãi đến tận cùng hơi thở.