Chủ Nhật, tháng 3 25, 2012

* Vô đề 04.


Đường dài không biết mỏi,
Ta thử hỏi lòng người,
Đi có phải về nơi,
Mà ta chưa hề biết.
Mất sinh mang nuối tiếc,
Nhìn qua bóng thời gian.

Tính và chất hợp tan,
Của sắc màu không thật.
Hoa một đóa bình thường,
Đầy đủ nét kỷ cương,
Có hình hài không vậy?
Khi lòng ta không thấy.
Đường trường không biết mệt,
Có phải cốt ở tâm?
Một mạch sống âm thầm,
Lung linh và huyền ảo.
Có điều gì huyên náo,
Bao quanh nghĩa chữ thương,
Cũng là mối vô thường,
Trong giòng sinh diệt luận.