Và dẫu cho lòng vẫn còn thương,
Nhưng thôi tình ái lẽ vô thường,
Em nay tay dắt tay bồng bế,
Còn có tay nào giữ tơ vương ?
Rồi có khi nào em nhớ tôi?
Người điên em ghét nhất trên đời,
Người điên đành mất thời hoa mộng,
Dành để cho mình chỉ đơn côi.
Em có khi nào chợt nhớ không?
Một người không giống một đàn ông,
Một người mất tính người hơn cả,
Chẳng còn buồn tiếc để sang sông.
Thì hãy tin cho ý tại trời?
Bắt anh đã không giống con người,
Bắt anh phải sống đời lang bạt,
Trêu hoa ghẹo nguyệt lãng quên đời.