Tha thiết làm chi một bóng hình,
Của ngày xưa đó quá xa xăm,
Đừng ru theo gió lời yêu cũ,
Nào hiểu gì đâu nghĩa chữ tình.
Nào biết gì đâu kiếp vô minh,
Theo mây lãng đãng vẽ muôn hình,
Rồi hòa trong nhịp mưa nên lệ,
Giọt buồn hằn dấu vết tim anh.
Ừ biết duyên mình đến đó thôi,
Hãy im nhìn nước cuốn hoa trôi,
Vì anh chẳng biết làm chi nữa,
Ngoài việc viết lên giấc mơ đời.
Chừng đó em ơi có được không?
Còn yêu không nghĩa chỉ hoài mong,
Mà yêu là cả niềm chua xót,
Nhức nhói lòng đau mỗi một lần...