Cho đáng đời nghen một anh khờ,
Lá thu vàng chát vẫn cứ mơ,
Đến khi trụi lá- không còn lá,
Chua xót lòng đau bởi mộng mơ.
Thế vẫn chưa dừng thật không đây!
Còn yêu còn níu-mộng sum vầy,
Còn bồi hồi nhớ từng giây phút,
Còn ngắm mây thu ngẫm tháng ngày.
Chẳng được gì đâu em biết không!
Lưu luyến còn chăng ở trong lòng,
Biết em yên phận trong duyên mới,
Bạc trắng tình tôi nước giữa dòng.
Con sóng tình si chẳng ngủ yên,
Chẳng đắm chìm sâu nỗi ưu phiền,
Thì thôi em hỡi đời bể khổ,
Âu kiếp lưu đày cũng là duyên.