Thanh Tùng:
Nhiều khi mình ngộ nhận
Tưởng nước mát dịu êm
Uống ực cho đỡ thèm
Ai dè càng nóng rát .
Tưởng nước mát dịu êm
Uống ực cho đỡ thèm
Ai dè càng nóng rát .
Thôi đừng mơ nước mát
Hãy tìm nơi bóng râm
Cho đỡ tủi tấm thân
Lẻ loi hơn lận đận...
Bạch Xuân Lộc:
Có lẽ không duyên phận,
Nên đã khác ý tình,
Rồi mình đã lặng thinh,
Nước mát kia tự tánh.
Bóng râm hay ánh nắng,
Là khái niệm cảm quan,
Là tự cảnh vô thường,
Trong cuộc đời không thật.