Mình định cư tại Úc,
Gần được ba mươi năm,
Cái xứ có biệt danh,
Down-Under miệt dưới (*).
Người chê nhưng muốn tới,
Đã đến chẳng muốn đi,
Ai cũng hiểu tại vì!
Đất lành muôn chim đậu.
Đời sống cứ như mơ,
Người vật được tự do,
Dân chủ đỉnh ngọn cờ,
Luật chung nhân quyền trọng.
Trăm hoa như đua nở,
Người biết quí trọng nhau,
Có lúc khốn thiếu nghèo,
Có an sinh xã hội.
Lần đầu tiên mình tới,
Văn phòng bộ an sinh,
Bảo không việc để làm,
Họ cấp ngay tiền sống....
Không nghe lời nói nghịch,
Không có tiếng than dài,
Không một giọng trời ơi,
An Sinh là quyền sống.
Lúc đi làm thuế đóng,
Lúc mất việc cậy nhờ,
Tình chung đẹp như thơ,
Nào ai không yêu hỡi!
Nghĩ quê mình thêm tội,
Vất vả suốt cả đời,
Mong có chút thảnh thơi,
Của tuổi già chẳng thấy!
Tiền kho đâu vào đấy!
Nào đến với dân tôi..?
Ghi chú:
(*) Cái tên mà người Anh thường gọi cho nước Úc.