Mưa dầm nhà dột áo em!
Đầy mương quanh xóm,ngập đường em qua.
Mưa gieo chi nỗi xót xa,
Cách nhau vài dặm mà xa vợi vời.
Hờn mưa gió hắt từng hồi,
Hờn người bên đó chối lời anh van.
Như vô duyện,như lỡ làng,
Chỉ vì ngõ đóng với hàng tường cao.
Thật lòng anh chẳng dối nào,
Thương em từ thuở nói chào ê a.
Mưa với anh là lời ca,
Có thêm chất liệu lân la với đời
Mưa cho thương nhớ đầy vơi,
Về em nho nhỏ cút côi nhọc nhằn.
Hay cùng anh hội trăm năm,
Tuổi dầu ngắn lại...cố ngăn mưa dầm.
Nói anh nghe tiếng thì thầm..!