Sài Gòn anh chắc mãi nhớ em,
Nhớ người con gái dưới trăng đêm,
Thường mơ và mộng anh trở lại,
Khơi chút tình duyên cũ êm đềm.
*
Thôi đã muộn rồi phải không em,
Cố quên đi và hãy lặng yên,
Cho tình duyên mới êm và đẹp,
Nhắc nhỡ chi anh vỡ buồng tim.
*
Anh ở nơi đây biết phận mình,
Nhìn trời đông giá vẫn lặng thinh,
Từng luồng tuyết trắng bay tơi tả,
Nhớ lắm nghe em chuyện chúng mình.
Nhìn trời đông giá vẫn lặng thinh,
Từng luồng tuyết trắng bay tơi tả,
Nhớ lắm nghe em chuyện chúng mình.
Xa xôi buồn lắng những giọt sầu,
Từng chiều ngớ ngẩn nhìn lá rụng,
Trơ trụi cành không kiến tìm sâu...
*
Anh nhớ Sài Gòn,nhớ đến em,
Ngày nao cùng nghe hát Ân Nam,
Phòng trà đông khách quen quen lắm,
Đậm chút tình riêng anh với em.
*
Thu nay đến giữa lúc em đi,
Buồn lắm em tôi biết nói gì?
Còn chút vấn vương tình nghĩa cũ,
Rồi đành nén giữ lệ chia ly.
*