Biển xưa vẫn là đây,
Người năm xưa nào thấy?
Tôi vỡ lỡ tình xây,
Cho một đời đắng cay.
Quy Nhơn chút mắt cay,
Còn mình tôi trong quán,
Thoáng chiếc lá khô bay,
Với chút buồn đâu đây.
Biển sáng nay vắng lặng,
Mùa đông như còn say,
Em đâu tôi nào thấy?
Dáng xưa mình ngất ngây.
Biển chiều nay vẫn lặng,
Mùa đông như còn đây,
Em tôi tìm không thấy,
Chút gió bấc còn gay.
Quy Nhơn khác lạ thay,
Cho tôi đời mộng mị,
Vàng vọt bóng người đi,
Cho đáng phận tình si.