Ta lăng xăng
tìm hoài không thấy,
Một nét gì
giống người ấy để thương.
Không thể có đương nhiên,
Mặt gương nào soi trong suốt.
Còn lòng ta lối hẹp quá tình ơi!
Dửng dưng bên những thú vui,
Lạnh lùng trong những tiếng cười ngửa nghiêng.
Cưu mang khép giữ niềm riêng,
Chút hương tình cũ oan khiêng vợi vời.