Vô duyên chi lắm hỡi người,
Ưu tư một gánh lối đời mình ta.
Chợt trông lá đọng sương sa,
Mờ mờ lối cũ tinh mơ ngỡ ngàng.
Chút mim mỉm dấu hồng lan,
Cánh hoa sắc thắm phai tàn lòng đau.
Cơn giông lớn đã cho nhau,
Vết thương như đủ ngấm sâu một đời.