Bao lâu rồi nhỉ...suy tư bàng hoàng.
Không cố quên cũng chẳng cần cố nhớ,
Vẫn không nguôi ngoai khốn khó tủi buồn,
Không còn nghe tiếng đạn bom từ đó,
Có gì vui hơn thôi không tàn sát lẫn nhau...
Nhưng sao hận thù vẫn còn mãi cày sâu,
Trong lòng dân tộc một màu đen tối.
Bởi hẹp hòi và bạo tàn vô lối,
Từ lớp người mê chủ thuyết phi nhân.
Bao nhiêu năm trong bất hạnh vô ngần,
Vẫn chưa thấy gì cho một ngày tươi sáng...
Bỏ súng gươm đi ta xây đời nhân bản...
Cho tự do là quyền sống của muôn người...
Tháng tư đen hay đỏ cũng qua thôi...
Ngày mai đến xanh màu ta vươn tới.