"Nhưng thôi vì thơ anh viết lại,
Đôi dòng mực cũ gợi tình phai,
Nuối tiếc đời nhau là căn bệnh,
Của thơ người viễn mộng đêm dài.
Có phải là em của ngày xưa!
Của thuở trường tan chưa chịu về,
Nhìn quanh như sợ ai đang lén,
Lục lại xách tay để giấu thơ.
Đã viết xong rồi chưa chịu trao,
Thơ anh em có nhận đâu nào,
Nên thơ em cũng nhiều ái ngại,
Lỡ gì rồi anh lại chê sao?
Làm chi có chuyện chê với khen,
Chỉ muốn một lần đến gần nghen,
Là là là cả trời mơ mộng,
Đến với anh rồi thuở thần tiên."
Đôi dòng mực cũ gợi tình phai,
Nuối tiếc đời nhau là căn bệnh,
Của thơ người viễn mộng đêm dài.
Có phải là em của ngày xưa!
Của thuở trường tan chưa chịu về,
Nhìn quanh như sợ ai đang lén,
Lục lại xách tay để giấu thơ.
Đã viết xong rồi chưa chịu trao,
Thơ anh em có nhận đâu nào,
Nên thơ em cũng nhiều ái ngại,
Lỡ gì rồi anh lại chê sao?
Làm chi có chuyện chê với khen,
Chỉ muốn một lần đến gần nghen,
Là là là cả trời mơ mộng,
Đến với anh rồi thuở thần tiên."