"Trầm Tưởng có bệnh tim,
Nhiều năm rồi quá quen,
Anh nhập viện thường xuyên,
Chắc phải rồi vì tim.
Nhưng nay thì chưa rõ!
Anh cứ bệnh triền miên,
Không ai kham chữa được,
Họa chăng có thuốc Tiên.
Bác sĩ giỏi không chuyên,
Tìm đâu ra nguồn bệnh,
Cứ tim mạch rối phiền,
Thân đau nào giảm thuyên.
Men si mê tình ái...
Con dao cắm vào tim,
Mắt nào trong ai thấy!
Đâu dáng nàng Kiều Tiên!!!