Không chỗ cho bà để bán rau,
Bà đem rau bán đặt ven cầu,
Tay yếu lưng còng qua niền gióng,
Gánh đời khốn khó bởi vì đâu?
*
Rau vẫn còn xanh bên nước sông,
Bà còn hy vọng bán cho xong,
Kẻo mai héo úng không còn vốn,
Bà lại vướng mang nợ trong lòng.
*
Không còn ai mua giúp đỡ bà?
Chiều rồi bóng ngã bụi mù che,
Người,xe đông đúc nhìn có thấy,
Bà ngước lên trời mắt đỏ hoe.
*
Không chỉ than thân trách phận mình,
Môi khô ấp úng những lời kinh,
Trời cao,Phật lạ cao lạ quá,
Ban phước già xin... kiếp lục bình.