Sao lại bảo anh đừng mong?
Có chỗ được lòng em lấy chồng đi.
Còn anh mua bút làm thi,
Nét thời gian bóng quần quanh,
Sắc màu tương phản...em đành lặng yên.
Cho trăng hoa lắm lụy phiền,
Yêu chồng em giữ tình riêng bên mình.
......................................................
Một đêm kia lệ như rưng,
Em chừng tỉnh thức ra mình còn thương.
Anh đâu, nay đã dặm trường..?