Mặc đồ mỏng đôi khi cũng tiện,
Dễ khi nhìn dầu mĩnh đã quá quen,
Có biết không !Anh như kẻ ngập ghiền,
Thế cho nên em khỏi cần phải hỏi,Em mầm ri, mặc rớ có đẹp không!
Đương nhiên mà có hỏi cũng bằng không,
Anh bảo được hay không em thậy kệ.
Anh biết chứ em giả làm như là vợ,
Chọc giận anh vốn bổn phận của mình,
Chăm sóc anh chu đáo đủ ân cần,
Khỏi kiếm cớ quanh co cô hàng xóm.
Nhưng như thế có khi anh cũng ngán,
Em đã lo làm khác lại màu da,
Đang mởn mơ xinh xắn tựa nhung pha,
Nhuộm nâu xạm màu như da nắng cháy.
Rồi hôm qua ,anh con mồi mắc bẩy,
Không phải em! hì, một ả nào đây,
Đang si mê trong ân ái nồng say,
Chợt tỉnh ngộ hóa ra em....mỏng quá!!!