Dồn đống lại suốt mấy ngày,
Vẫn ủi không hết mỏi tay quá trời.
Lúc xưa bên đó chây lười,
Đảm đang nội, ngoại nhà tôi cả mà.
Chẳng than van, chẳng kêu ca!
Quần áo rách rưới,vậy mà ung dung.
Đi dạy,đình đám khắp vùng,
Một bộ duy nhất,không cưng sao đành.
Chắt chiu nhịn khát để dành,
Tảo tần sắm được Tét-Gan cho chồng.
Ngày kia đi lao động gần,
Vướng nhằm gai thép toét gần ngang mông.
Thiệt tình tiếc quá... phân vân!
Mong đừng ai biết...kẻo không vợ buồn.
Nhưng nàng mim mỉm cười suông,
Rồi đem vá lại những đường rách kia.
Giặt qua đêm cho kịp giờ,
Để mai...còn ủi thẳng phơ sẵn sàng.
Thiếu thốn, cơ cực, bần hàn,
Nụ cười có lệch vẫn hơn bây giờ.
Tìm đâu nữa chút tình thơ,
Gương trong vụn vỡ,giấc mơ khó tìm.