Có tin không rằng chẳng biết nhớ ai!
Có phải không lòng như lạnh nguội rồi,
Và lượng nhớ như khô cằn cạn kiệt.
Và như thế thì có gì nuối tiếc...
Một đời qua như cũng đủ đó mà,
Nhận trao nhiều thì nhớ lắm xót xa,
Vay không lãi nhớ về nhau không dứt.
Ảnh cafe JinJin,Bình Khê |
Đi trên sỏi bước không quen ngờ vực,
Bụi óng vàng còn vướng nhớ chân nghiêng,
Mình bâng quơ thầm đếm mãi luỵ phiền,
Mùi tục luỵ còn nồng cay trong óc.
Rồi cái nhớ làm giật mình bật khóc,
Độ giùng giằng nghiêng đổ những đài hoa,
Thế còn không nhung nhớ ở trong ta?
Khi những tưởng đã qua rồi ác mộng!