Có ngừ không vợ như anh,
Đi tìm khắp nẻo chẳng thành nên chi.
Gác chân nằm ngủ li bì,
Chẳng lo kiếm vợ làm gì khổ thân!
Thời nay một lủ đàn ông,
Đem ra chợ bán không gần một xu.
Nếu em thích kiếm chồng khù,
Khờ còn một đống lu bù chọn trao.
Để riêng anh đứng bên rào,
Nhìn xem coi thử đứa nào em khen.
Chúc mừng em hợp lương duyên,
Có ngừ giúp việc khiến khiêng việc nhà...
Ở trong cái cõi ta bà,
Tha hồ hành xử em là chủ nhân...
Rồi ngày sau nếu không cần,
Em đem bán bỏ chợ gần chợ xa.
Ai rinh giùm gã này ha!"haha.
Sông Song :
Ai rinh dùm gã này ha?(LB)
Em xin đăng ký- nhập gia liền nè
Đàn ông bán chợ nào hè?
Chỉ dùm em kiếm đem xe rước dìa
Khù khờ ai bỏ ra rìa
Em trao áo- lọng- chân hia- khăn vành
Chọn xem tháng tốt- giờ lành
Vịt quay- cơm nếp- se thành tóc tơ
Mình nghèo sắm lễ đơn sơ
Chỉ mong hòa hợp- "ăn rơ" tâm hồn
Em nay dạ rất bồn chồn
Anh mau lên tiếng- "nhứt ngôn" rằng...... Ừ!(SS)
locbach :
Rằng Ừ có khó chi ư,
Nhưng rồi không khéo sợ đừ tấm thân,
Chợ chiều còn lắm đàn ông,
Những tay tốn vải dài lưng không hè.
Sao không dè dặt khen chê,
Mà em vội vả kéo bê về bồng.
Rồi mọc gông đạo vợ chồng,
Lại thêm lần nữa khổ thân chia lìa.
Anh ...cũng là lũ thế kia,
Sợ em cơ cực nên chưa nói ừ...
Phân vân mãi mệt cả người,
Thôi thôi ..bình tĩnh từ từ tiến lui.
Đêm nay có kẻ sụt sùi,
Khóc cho duyên phận bùi nhùi phận duyên.
Ngồi trước bàn mở đèn lên,
Viết câu thơ nhớ ai thêm nợ đời.
Thuỷ Thuỷ ơi,Sông Song ơi...dzui.
Sông Song :
Xuân Lộc ơi! Lộc Bạch ơi!
Chữ duyên là cái nợ đời đó anh
Kiếp này đã có phân ranh
Đến ngày tháng đó- duyên dành trao nhau
Em nào tính được trước sau
Sợ lỡ thời khắc- úa nhàu nét xuân
Nếu là nợ- chẳng lựa lần
Ai mà tránh được số phần trời ban?
Đời em lận đận muôn vàn
Không lẽ duyên phận muộn màng cũng trôi?
Dép giày còn phải đủ đôi
Cớ sao em chịu đơn côi đường tình?
Nếu anh ưng ý.....cứ rinh
Đừng đắn đo mãi- lại sinh lắm điều
Anh đi ngang dọc hơi nhiều
Lỡ gặp gái đẹp- mĩ miều hơn em
Anh lại sinh dạ hom hem
bỏ em chịu tiếng pha dèm thế gian
"Cái số "gỗ mục" gian nan
Bày trò hờn trách- than van "cống chìm"
"Lưng quan" sao thật khó tìm.....? Dzui
MỘNG CẦM :
Nợ đời có sẵn anh ơi
Sao anh vừa mở lại thời thoái lui
Đàn ông cũng lắm đủ người
Riêng anh thì lại khác người khác ta
''Cống chìm'' lần lựa trôi qua
Thì em có nước ta bà thiên môn
Anh đà ghé mắt vấn hôn
Em đây đã chọn tâm hồn trao anh
locbach :
Em chưa hiểu anh lanh chanh!
Thò đâu lượm đó lắm khoanh lắm vòng.
Nếu em nói rằng anh đèo bồng,
Thì cũng không trật hai hông hai nàng.
Rồi thêm lưng bụng đeo mang ,
Thêm hai nàng nữa ...ngỡ ngàng chết cha!
Giật mình hoảng hốt tự la,
Thôi cho anh bước lên phà cô đơn.
Cô đơn tuy lạnh và buồn,
Nhưng không khổ não như phường đa thê.
Mặc đời gieo tiếng cười chê,
Rằng anh ích kỷ lo bề sống riêng.
Em nên biết lánh ưu phiền,
Đừng gieo thêm nợ tình duyên kiếp này....dzui.
Sông Song :
Kiếp này đã lỡ thế rồi
Cũng đành phải chịu "cú bồi" đó anh
Anh nào đâu phải lanh chanh
Chỉ tại cây tốt- thêm nhành đó thôi
Không thèm lên tiếng ỉ ôi
Vì nhành gặp bão cũng lôi rời cành
Em đâu cần phải cành hanh
Cái duyên đâu phải tranh dành mới duyên
Nên không đáp ứng lời khuyên
(Cống chin) cứ đễ tin truyền ra xa
Biết đâu giai điệu ngân nga
Ru lòng quân tử- xin sa vào vòng!Hee..
Đi tìm khắp nẻo chẳng thành nên chi.
Gác chân nằm ngủ li bì,
Chẳng lo kiếm vợ làm gì khổ thân!
Thời nay một lủ đàn ông,
Đem ra chợ bán không gần một xu.
Nếu em thích kiếm chồng khù,
Khờ còn một đống lu bù chọn trao.
Để riêng anh đứng bên rào,
Nhìn xem coi thử đứa nào em khen.
Chúc mừng em hợp lương duyên,
Có ngừ giúp việc khiến khiêng việc nhà...
Ở trong cái cõi ta bà,
Tha hồ hành xử em là chủ nhân...
Rồi ngày sau nếu không cần,
Em đem bán bỏ chợ gần chợ xa.
Ai rinh giùm gã này ha!"haha.
Ảnh HX. |
Sông Song :
Ai rinh dùm gã này ha?(LB)
Em xin đăng ký- nhập gia liền nè
Đàn ông bán chợ nào hè?
Chỉ dùm em kiếm đem xe rước dìa
Khù khờ ai bỏ ra rìa
Em trao áo- lọng- chân hia- khăn vành
Chọn xem tháng tốt- giờ lành
Vịt quay- cơm nếp- se thành tóc tơ
Mình nghèo sắm lễ đơn sơ
Chỉ mong hòa hợp- "ăn rơ" tâm hồn
Em nay dạ rất bồn chồn
Anh mau lên tiếng- "nhứt ngôn" rằng...... Ừ!(SS)
locbach :
Rằng Ừ có khó chi ư,
Nhưng rồi không khéo sợ đừ tấm thân,
Chợ chiều còn lắm đàn ông,
Những tay tốn vải dài lưng không hè.
Sao không dè dặt khen chê,
Mà em vội vả kéo bê về bồng.
Rồi mọc gông đạo vợ chồng,
Lại thêm lần nữa khổ thân chia lìa.
Anh ...cũng là lũ thế kia,
Sợ em cơ cực nên chưa nói ừ...
Phân vân mãi mệt cả người,
Thôi thôi ..bình tĩnh từ từ tiến lui.
Đêm nay có kẻ sụt sùi,
Khóc cho duyên phận bùi nhùi phận duyên.
Ngồi trước bàn mở đèn lên,
Viết câu thơ nhớ ai thêm nợ đời.
Thuỷ Thuỷ ơi,Sông Song ơi...dzui.
Sông Song :
Xuân Lộc ơi! Lộc Bạch ơi!
Chữ duyên là cái nợ đời đó anh
Kiếp này đã có phân ranh
Đến ngày tháng đó- duyên dành trao nhau
Em nào tính được trước sau
Sợ lỡ thời khắc- úa nhàu nét xuân
Nếu là nợ- chẳng lựa lần
Ai mà tránh được số phần trời ban?
Đời em lận đận muôn vàn
Không lẽ duyên phận muộn màng cũng trôi?
Dép giày còn phải đủ đôi
Cớ sao em chịu đơn côi đường tình?
Nếu anh ưng ý.....cứ rinh
Đừng đắn đo mãi- lại sinh lắm điều
Anh đi ngang dọc hơi nhiều
Lỡ gặp gái đẹp- mĩ miều hơn em
Anh lại sinh dạ hom hem
bỏ em chịu tiếng pha dèm thế gian
"Cái số "gỗ mục" gian nan
Bày trò hờn trách- than van "cống chìm"
"Lưng quan" sao thật khó tìm.....? Dzui
MỘNG CẦM :
Nợ đời có sẵn anh ơi
Sao anh vừa mở lại thời thoái lui
Đàn ông cũng lắm đủ người
Riêng anh thì lại khác người khác ta
''Cống chìm'' lần lựa trôi qua
Thì em có nước ta bà thiên môn
Anh đà ghé mắt vấn hôn
Em đây đã chọn tâm hồn trao anh
locbach :
Em chưa hiểu anh lanh chanh!
Thò đâu lượm đó lắm khoanh lắm vòng.
Nếu em nói rằng anh đèo bồng,
Thì cũng không trật hai hông hai nàng.
Rồi thêm lưng bụng đeo mang ,
Thêm hai nàng nữa ...ngỡ ngàng chết cha!
Giật mình hoảng hốt tự la,
Thôi cho anh bước lên phà cô đơn.
Cô đơn tuy lạnh và buồn,
Nhưng không khổ não như phường đa thê.
Mặc đời gieo tiếng cười chê,
Rằng anh ích kỷ lo bề sống riêng.
Em nên biết lánh ưu phiền,
Đừng gieo thêm nợ tình duyên kiếp này....dzui.
Sông Song :
Kiếp này đã lỡ thế rồi
Cũng đành phải chịu "cú bồi" đó anh
Anh nào đâu phải lanh chanh
Chỉ tại cây tốt- thêm nhành đó thôi
Không thèm lên tiếng ỉ ôi
Vì nhành gặp bão cũng lôi rời cành
Em đâu cần phải cành hanh
Cái duyên đâu phải tranh dành mới duyên
Nên không đáp ứng lời khuyên
(Cống chin) cứ đễ tin truyền ra xa
Biết đâu giai điệu ngân nga
Ru lòng quân tử- xin sa vào vòng!Hee..