Tặng Dũng và các bạn đang vui picnic.
Nhớ bãi đá, nhớ em trời lộng gió,
Nhớ biển chiều nước cạn giữa mùa trăng,
Nhớ cả mùa cá Cỏ của tháng năm,
Và hết thảy những gì trên đất Vũng.
Ảnh Eo Gió : Thầy Dũng và bạn. |
Chẳng hề quên lần bên nhau nũng nịu,
Bắt đền ta cố nhặt chiếc guốc trôi,
Biết sao đây sóng đã kéo xa rồi...,
... ta đã phải một mình bơi nghiêng ngửa.
Dẫu mệt lả cố vói chùm rong nhỏ,
Làm bạn thân trong những phút bềnh bồng,
Chiếc guốc trôi... ta trong biển mênh mông,
Rồi mất dạng sau một cơn sóng bạc.
Khi bình thản như trách mình khờ nhác,
Sức mọn hèn không đẩy ngược sóng xô,
Giữa trùng khơi biết đâu bến đâu bờ!
Có chim biển lướt cao chiều đổi hướng...
Biết sao đây sóng đã kéo xa rồi...,
... ta đã phải một mình bơi nghiêng ngửa.
Dẫu mệt lả cố vói chùm rong nhỏ,
Làm bạn thân trong những phút bềnh bồng,
Chiếc guốc trôi... ta trong biển mênh mông,
Rồi mất dạng sau một cơn sóng bạc.
Khi bình thản như trách mình khờ nhác,
Sức mọn hèn không đẩy ngược sóng xô,
Giữa trùng khơi biết đâu bến đâu bờ!
Có chim biển lướt cao chiều đổi hướng...