Cho ta thôi nghe trống trải tháng năm,
Và không còn trông ngóng những xa xăm,
Bởi ta biết có em là tất cả!
Ảnh Internet |
Em bỏ phố về nguồn chi vội vã,
Ta một mình nghe vắng lặng thương đau,
Mưa trên cao-thân tấm vải lụa nhầu,
Có chột dạ nhớ ta đang mòn mỏi.
Nhiều bon chen đã làm em bối rối,
Lắm kiêu xa và cũng lắm điêu ngoa,
Lầy lội bùn đen được che bởi xa hoa,
Không nghĩa lý cho niềm vui thịnh khiết.
Ta nuối tiếc chưa trao em điều mơ ước!
Đã buông trôi như một mảng bèo thưa,
Để thu qua,gió đông rét sang mùa,
Mà cứ tưởng đã với nhau trọn vẹn.
Về không em cho tình mình sống lại,
Cho ta thôi nghe trống trải tháng năm,
Và không còn trông ngóng những xa xăm,
Bởi ta biết có em là tất cả!