Chẳng vì ai... nên thanh thản yên bình,
Quấn tấm chăn che cái lạnh điên khùng,
Của thời tiết Melbourne đầy phức tạp.
Sức nắng hè cũng thật kinh hồn,
Qua tháng năm với những bồn chồn,
Yêu thương đến Melbourne trong lòng tôi lẽ thật.
Mưa phùn về Melbourne thấu tình thu,
Lá đong đưa còn mấy chiếc luyến lưu,
Cũng rơi nốt cho cành đông trơ trụi.
Thế hôm nay không có gì phải vội,
Lò sưởi trong nhà khơi sẵn mấy tuần qua,
Lạnh ngoài trời chẳng ai bận tâm lo,
Chỉ thương trong bụng xót xa chút buồn.
Mưa thu mấy giọt ... mưa tuôn,
Mình biết trời buồn... thơ thẩn tìm vui.