Ảnh fb Nguyễn Tiến |
Gió nhẹ lùa...đùa dỡn với thương đau.
Phải chi...lá không rơi...Thu chẳng tới.
Gió có lùa, lá vẫn...reo vang.
Bach Loc
Thu về vàng lá thu rơi,
Rồi khi rụng ráo...bùi ngùi thu đi.
Thu đi ... Còn để lại gì,
Ta lo cái lạnh...mỗi khi nhớ nàng.