Suốt chiều dài lịch sử,
Hán hóa là tai họa,
Mưu chiếm đoạt nước ta,
Gây binh biến can qua.
Năm nghìn năm hiện hữu,
Nam Quan lập móng nhà,
Đất Mũi vun mầm sống,
Cho muôn đời nở hoa.
Mồ hôi, xương và máu,
Thấm sâu dãy sơn hà,
Năm mươi con hầu Mẹ,
Nửa còn lại hiếu Cha.
Oai linh dòng tộc Việt,
Bất khuất tự thuở đầu,
Hy sinh nào kể xiết,
Đại nghĩa nhân bất diệt.
Suốt lịch sử trưởng thành,
Hiếu hòa ánh quang vinh,
Mong chung sống thanh bình,
Cùng nhân loại văn minh.
Ơi các đấng huyền linh!
Ôi Phật Trời cao sanh!
Thế giới yêu hòa bình!
Về biển Đông chứng minh.
Trung Cộng cướp đảo khơi,
Gây điêu đứng dân tôi,
Tài nguyên biển nghìn đời,
Chúng đánh cướp không thôi.
Ngoại xâm là quốc nạn,
Gây căm phẫn lòng tôi,
Ai mê muội một đời...
Hồi tỉnh nhé người ơi !
Trung Hoa là đại nạn,
Của Đại Việt một thời,
Tổ tiên bao công sức,
Giữ toàn vẹn đất trời.
Nỏ Thần An Dương Vương,
Hịch tướng sĩ kiên cường,
Diên Hồng nghị hiệp thương,
Định là Diệt phi thường.
Nay giặc đã bên mình,
Mưu toan hiện nguyên hình,
Đợi gì đấng hiển linh,
Quyết tử là quyết sinh.
Đại nạn đã rõ ràng,
Khí giới đã sẵn sàng,
Trí dũng đạo vẹn toàn,
Trường tồn với giang san.
Hỡi Hán đế gian tham!
Biển Đông là mồ chôn.
Diệt xâm lược hung tàn.
Nạn Hán triều tan hoang.