Vàng chưa chịu rụng gật gù đầu đông.
Đất trời chẳng thể mênh mông,
Vì chân sương giá phủ giăng kín dày.
Cây táo trên đường trước nhà. |
Cho tôi có được phút giây,
Cùng em ấm lại sau ngày buồn nhau.
Được bình an sau cơn đau,
Của người khờ vụng chịu màu vô minh.
Chung nhau nối lại cuộc tình,
Chưa hề hẹn ước, chưa đinh ninh rời.
Gió đông làm tóc rối bời...
Cho tôi cản đảm nhắc lời yêu thương.
Sầu đông vung rải trên đường,
Tim tôi em biết còn vương nặng tình.
Người ta ... mơ kiếp ba sinh,
Tôi mong em đến chúng mình... thế thôi.
Ngày mai còn ở chân trời...
Vẫn xa xa lắc đừng lời viễn vông.
Yêu nhau dù đã một lòng,
Mà trong đời thực là vòng diệt sinh.
Đa mang là giống hữu tình,
Biết tìm nối lại khúc mình vắng nhau.
Như mây trôi bóng qua cầu,
Dòng sông xanh ấy vẫn màu nước xưa.