năm mươi năm một cuộc xa nhà,
Lăn lóc tha phương lưu lạc,
Có khi gần
cũng có lúc thật xa...
Ảnh chụp chung với cháu Lan và Thúy Minh (giữa). |
Quê tôi không có trường học,
Có trò đông không đủ thầy
nên hình thành nhiều lớp nhập dồn.
Tuy không ổn...
nhưng cha mẹ chưa muốn cho con đi xa
khi còn quá nhỏ.
Vào Quy Nhơn cho bậc trung học
bắt đầu cảnh xa nhà...
Thời gian như chớp mắt...
Một quảng thăng trầm...
Vui nhiều đó
mà đắng cay không ít.
Không gần gũi mẹ cha,
Sợ người mình trở thành
thân mất dạy,
Có lúc có đó,
có lúc không mình thấy,
Cái bất thường
của tâm lý sống cô đơn.
Có bạn nhưng lại
chẳng muốn thân,
Có yêu người
nhưng lại không bao giờ dám nói,
Lập gia đình ...như cảm thấy
đời mình nghẽn lối,
Thật khó lòng
chịu yên ấm một đời riêng.
Chẳng lẽ mình...
không biết yêu thương !
Mơ hạnh phúc
trong đêm dài trằn trọc,
Sao hôm tàn...rồi sao mai mọc,
Lại quen dần... tóc dầu hói
cũng đã đổi màu.
Còn chút nữa !
xin chẳng phải là nỗi đau,
Ngần ngại.