như một giòng tôm nhỏ,
Tí xíu hè !
chỉ ngang ngửa nửa que diêm,
Ảnh Huỳnh Trọng Thu. |
từ lòng đáy biển ùn lên,
Hay đâu đó
tôi luôn mường tượng nhưng chưa hề được biết.
Cho người xứ tôi
những ngày xa xưa trước,
Mãi đến bây giờ
ruốc vẫn là thức ăn ngon,
Lúc còn ở nhà
khoảng sau Tết gió bấc nhẹ xuân non
Cha biển về
xuồng ngập nhiều khoan chao đầy ruốc !
Mẹ chờ sẵn
với chồng rổ nan tre đồng kích thước,
Đong, đếm, bày
trên bãi dọc ngang,
Nậu Rẫu mua
chạy tươi bán làng bên,
Số còn lại
đem phơi khô hay làm mắm.
Ruốc xào tươi
với sắn mùa cà sống,
Còn được làm thêm
cả món gỏi ruốc khô,
Trộn dưa leo, hành phi
ăn với bánh trán nướng vàng hoe,
Nghe dòn dụm
hương vị quê đạm bạc!
Mắm ruốc ngon
thật không sao kể được,
Quết hay dậm nhuyễn nhừ
nhờ vào những thiếu nữ còn son,
Muối biển trắng tinh
trộn trong ruốc đẫm hồng lên,
Được ủ kín
vài ba tuần chua đem dùng
hay mang ra chợ bán.
Nhớ lại ruốc đêm
trên biển quê đèn măng xông rực sáng,
Góc trời Nam
hương muối mặn thanh bình,
Xa xôi
ngày tháng vô tình,
Như thèm con ruốc
bên ghềnh biển tôi !