Xa xôi quá !
em tôi xa xôi quá...
Một đường bay
mây che phủ nghìn trùng,
Chút bâng quơ
cho nỗi nhớ mông lung,
Chân trời rộng
biển Đông chừng nhỏ lại!
Cùng trở mình
trên quê hương quằn quại,
Cùng ra đi
không còn muốn quay về,(*)
Một hành trình
đầy ắp những đam mê,
Đêm dài giấc
ngày lê thê mộng mị.
Vẫn như mơ
một niềm mơ kỳ dị,
Lập một đời
chan chứa ý cuộc đời,
Là tình yêu
và ước vọng lứa đôi,
Cho sung mãn
đổi dời... là hư ảo!
Chẳng còn chi
em... đã là hư ảo!
Thời gian ta
đánh mất cũng lắm rồi,
Vốn mình còn
thế còn được nhiêu... coi !
Có can đảm
làm nên tuồng bài mới,
Cuộc tái sinh
cho những ngày vui tới.
Hay ngậm ngùi
chịu tàn lụi một mai!
Có chi đâu
ngày cũng những đêm dài,
Và gì nữa
cũng vốn là điều không thật...
(*) Vượt biển thoát khỏi Vn. đến trại tỵ nạn Hong Kong 02.10.1982.
em tôi xa xôi quá...
Một đường bay
mây che phủ nghìn trùng,
Ảnh Quynhon fb Bạch Xuân Thảo. |
cho nỗi nhớ mông lung,
Chân trời rộng
biển Đông chừng nhỏ lại!
Cùng trở mình
trên quê hương quằn quại,
Cùng ra đi
không còn muốn quay về,(*)
Một hành trình
đầy ắp những đam mê,
Đêm dài giấc
ngày lê thê mộng mị.
Vẫn như mơ
một niềm mơ kỳ dị,
Lập một đời
chan chứa ý cuộc đời,
Là tình yêu
và ước vọng lứa đôi,
Cho sung mãn
đổi dời... là hư ảo!
Chẳng còn chi
em... đã là hư ảo!
Thời gian ta
đánh mất cũng lắm rồi,
Vốn mình còn
thế còn được nhiêu... coi !
Có can đảm
làm nên tuồng bài mới,
Cuộc tái sinh
cho những ngày vui tới.
Hay ngậm ngùi
chịu tàn lụi một mai!
Có chi đâu
ngày cũng những đêm dài,
Và gì nữa
cũng vốn là điều không thật...
(*) Vượt biển thoát khỏi Vn. đến trại tỵ nạn Hong Kong 02.10.1982.