Sao cứ tiếc
chút nắng chiều
còn đọng,
Mà như quên
tia sáng
tự bình minh.
Lại miên man
khôn siết
những sự tình,
Đêm rồi tối
có ai
người chăn gối!
Sao lại tiếc
màu nắng nhạt vàng
xuyên rối,
Chiều không mây
rực rỡ sáng
như nay,
Mình còn mơ
làn hơi ấm
đêm này,
Kẽo uổng lắm
đến mai
chừng không thật!
Sao cứ đứng mãi mê
tia nắng tắt,
Chiều hôm nay có gì khác
chiều nao,
Tim bồi hồi và
lòng cũng xôn xao,
Em không lại
và nắng vàng
cũng mất!
Em có biết
tình anh rồi cũng chết...
Thế vậy sao
mình da diết yêu thương,
Mãi khổ đau
vây kín một đời buồn,
Mà ánh sáng điên cuồng
xoay vòng tối!
Còn đứng đây
anh như còn hối lỗi,
Cái một đời vội đánh mất
tình em...
Cái một đời chưa nói
cảm ơn em...
Không ngắn ngủi
hai mươi năm
đầy mộng thật!
chút nắng chiều
còn đọng,
Mà như quên
tia sáng
tự bình minh.
Ảnh fb bxl. |
Lại miên man
khôn siết
những sự tình,
Đêm rồi tối
có ai
người chăn gối!
Sao lại tiếc
màu nắng nhạt vàng
xuyên rối,
Chiều không mây
rực rỡ sáng
như nay,
Mình còn mơ
làn hơi ấm
đêm này,
Kẽo uổng lắm
đến mai
chừng không thật!
Sao cứ đứng mãi mê
tia nắng tắt,
Chiều hôm nay có gì khác
chiều nao,
Tim bồi hồi và
lòng cũng xôn xao,
Em không lại
và nắng vàng
cũng mất!
Em có biết
tình anh rồi cũng chết...
Thế vậy sao
mình da diết yêu thương,
Mãi khổ đau
vây kín một đời buồn,
Mà ánh sáng điên cuồng
xoay vòng tối!
Còn đứng đây
anh như còn hối lỗi,
Cái một đời vội đánh mất
tình em...
Cái một đời chưa nói
cảm ơn em...
Không ngắn ngủi
hai mươi năm
đầy mộng thật!