Cho đã khó
mà nhận càng không dễ!
Phải không em?
mình... người nhận kẻ cho!
Nhưng có chăng
Duyên- Nghiệp tự bao giờ...
Cho là trả,
nhận là gây nên nợ!
Khi trót thương
người đem ra tất cả,
Có kể gì đến
giá trị hèn sang,
Chỉ có yêu
dù phẩm hạnh trời ban,
Cũng không tiếc
cho một lần cảm xúc!
Và như vậy,
đã có điều ràng buộc,
Phải không em?
một sợi xích vô hình,
Móc vào nhau
như món nợ ân tình...
Cái vô giá
kiếp nhân sinh không trả được!
Và như thế,
suy luận dần ra là Nghiệp?
Vạn đời sau
cứ tiếp tục trả vay.
Vậy em ơi,
mình thỏa tính sao đây!
Tự Cho Nhận
thì ... sẽ vượt trên Duyên- Nghiệp.
Để đời sau
sẽ không là định ước,
Của đời này
mình đã trót Nhận và Cho,
Để đời này
mình chẳng phải âu lo,
Đã thất tiết
vì được Cho và được Nhận.
Ai đã yêu
cũng đã lần thờ thẫn,
Nhận hay cho
là cái lẽ đời thường.
Khi còn nhau
còn lắm nỗi vấn vương.
Lúc đã hết
thôi đừng xem như ... ta còn nợ!
mà nhận càng không dễ!
Phải không em?
mình... người nhận kẻ cho!
Ảnh fb. Cuối năm 2017. |
Nhưng có chăng
Duyên- Nghiệp tự bao giờ...
Cho là trả,
nhận là gây nên nợ!
Khi trót thương
người đem ra tất cả,
Có kể gì đến
giá trị hèn sang,
Chỉ có yêu
dù phẩm hạnh trời ban,
Cũng không tiếc
cho một lần cảm xúc!
Và như vậy,
đã có điều ràng buộc,
Phải không em?
một sợi xích vô hình,
Móc vào nhau
như món nợ ân tình...
Cái vô giá
kiếp nhân sinh không trả được!
Và như thế,
suy luận dần ra là Nghiệp?
Vạn đời sau
cứ tiếp tục trả vay.
Vậy em ơi,
mình thỏa tính sao đây!
Tự Cho Nhận
thì ... sẽ vượt trên Duyên- Nghiệp.
Để đời sau
sẽ không là định ước,
Của đời này
mình đã trót Nhận và Cho,
Để đời này
mình chẳng phải âu lo,
Đã thất tiết
vì được Cho và được Nhận.
Ai đã yêu
cũng đã lần thờ thẫn,
Nhận hay cho
là cái lẽ đời thường.
Khi còn nhau
còn lắm nỗi vấn vương.
Lúc đã hết
thôi đừng xem như ... ta còn nợ!