Vài năm rồi
Cũng vài năm qua con chăm
Biết Mẹ yếu
Mẹ không còn gói bánh,
Mắt yếu dần
Mắt yếu dần
ngoắch nghẽo đâu.
Mẹ cố ý quên đi
Mẹ cố ý quên đi
chính tay mình làm lấy...
Cũng vài năm qua con chăm
về bên ấy,
Cho sum vầy...
bởi vắng rồi bóng dáng bố
ở nhà trên,
Cho sum vầy...
bởi vắng rồi bóng dáng bố
ở nhà trên,
Để dâng hoa thiết lễ
sáng đèn hương,
Giữ phong tục hoá văn
Giữ phong tục hoá văn
người Lạc Việt!
Biết Mẹ yếu
không dám đòi bánh tét,
Mà lệ thường
Mà lệ thường
cả nhà cứ quần quanh,
Chiều ba mươi
Chiều ba mươi
đun bếp lửa hồng lên,
Bánh đã sẵn
Bánh đã sẵn
cho vào thùng nước sôi ùng ục.
Nói như run... năm này
Nói như run... năm này
Mẹ đặt hết ...
Từng món riêng
Từng món riêng
từ nhiều chỗ khác nhau,
Bánh tét, bánh chưng ...
Bánh tét, bánh chưng ...
cả đến mức gừng nâu,
Tôi nghèn nghẹn
Tôi nghèn nghẹn
...có còn đâu ngon hơn đồ mẹ đã...
Thời gian vội
cướp ...mang đi tất cả,
Thời gian vội
cướp ...mang đi tất cả,
Tuổi thanh xuân
thời làm mẹ đảm đang,
Lo đàn con được
Lo đàn con được
chu đáo vẹn toàn,
Giờ lưng mỏi, tay rung
Giờ lưng mỏi, tay rung
chân không vững.
Con biết Mẹ
Tết về lòng thêm rộn!
Thêm cái lo mắt ươn ướt
Thêm cái lo mắt ươn ướt
môi khô,
Khay bánh đầy
không do Mẹ làm ra,
Chẳng nghĩa lý
chẳng còn thiết tha chi nữa!