Nhớ về trường cũ
nhớ học sinh,
Cô giáo Hương (*)
với tấm chân tình,
Yêu nghề
như chính đời mình vậy!
Nghỉ hưu rồi
luyến tiếc cứ vờn quanh.
Chỉ có thế thôi
chẳng vì ai,
Năm xuân,
tháng hạ vẫn trải dài,
Yêu thương sao đủ
cho đời đẹp,
Hy vọng gì ở các cháu
ngày mai?
Đã trót vương mang
nghiệp ân tình,
Một đời gắn bó
một niềm tin...
Giáo dục dựng xây
người công chính,
Dẫu trời giông
che phủ cả màu xanh!
Cô vẫn âu lo
cho tương lai,
Nước Việt ngàn năm
chẳng kém ai,
Phút chốc hiện thân
"Phường" nhu nhược,
Hoang tàn rồi
nét đẹp những rừng mai.
(*) tên gọi rất thân của một người đồng nghiệp.
nhớ học sinh,
Cô giáo Hương (*)
với tấm chân tình,
Ảnh Wikipedia |
như chính đời mình vậy!
Nghỉ hưu rồi
luyến tiếc cứ vờn quanh.
Chỉ có thế thôi
chẳng vì ai,
Năm xuân,
tháng hạ vẫn trải dài,
Yêu thương sao đủ
cho đời đẹp,
Hy vọng gì ở các cháu
ngày mai?
Đã trót vương mang
nghiệp ân tình,
Một đời gắn bó
một niềm tin...
Giáo dục dựng xây
người công chính,
Dẫu trời giông
che phủ cả màu xanh!
Cô vẫn âu lo
cho tương lai,
Nước Việt ngàn năm
chẳng kém ai,
Phút chốc hiện thân
"Phường" nhu nhược,
Hoang tàn rồi
nét đẹp những rừng mai.
(*) tên gọi rất thân của một người đồng nghiệp.