Sức mình còn chỉ bấy thôi,
Có thử mới biết, xuân thời về đâu.
Tóc tuy đã trắng xóa đầu,
Mà lòng hoang tưởng vẫn màu của xuân.
Núi cao leo mệt thì dừng,
Nghỉ chút leo nữa, tìm xuân lưng đồi...
Một đời chưa thỏa rong chơi,
Còn xuân, còn én, còn tôi hữu tình.
Quy Nhơn nồm rộ sóng xanh,
Sáng đầy sương muối, chiều gành bọt tung.
Bạn mình lắm kẻ ung dung,
Can đảm đến đích cuối cùng khỏi chê.
Khuyên rằng cố gắng đi nghe!
Có thử mới biết, xuân thời về đâu.
Tóc tuy đã trắng xóa đầu,
Mà lòng hoang tưởng vẫn màu của xuân.
Ảnh Giao Phan. |
Nghỉ chút leo nữa, tìm xuân lưng đồi...
Một đời chưa thỏa rong chơi,
Còn xuân, còn én, còn tôi hữu tình.
Quy Nhơn nồm rộ sóng xanh,
Sáng đầy sương muối, chiều gành bọt tung.
Bạn mình lắm kẻ ung dung,
Can đảm đến đích cuối cùng khỏi chê.
Khuyên rằng cố gắng đi nghe!