Sợ mẹ la
tôi giấu bà không nói,
Có té đau
cũng phải ráng chịu thôi,
Tuổi mình
đã U bảy mươi,
Mà trong mắt mẹ
còn hoài trẻ thơ...
Bà luôn nghĩ tôi dại khờ,
Ra đường bị dụ
vỉa hè du côn,
Ở nhà
từ việc cỏn con,
Mẹ sai người khác
lo toan cho mình...
Tôi vui vì biết rằng mình,
Vẫn là thằng nhóc
đinh ninh lòng bà!
Té quá đau rồi
suýt xoa,
Tôi còn mang nỗi âu lo
riêng mình.
Sợ thời gian...
thứ vô tình!
tôi giấu bà không nói,
Có té đau
cũng phải ráng chịu thôi,
Ảnh fb.bxl. |
đã U bảy mươi,
Mà trong mắt mẹ
còn hoài trẻ thơ...
Bà luôn nghĩ tôi dại khờ,
Ra đường bị dụ
vỉa hè du côn,
Ở nhà
từ việc cỏn con,
Mẹ sai người khác
lo toan cho mình...
Tôi vui vì biết rằng mình,
Vẫn là thằng nhóc
đinh ninh lòng bà!
Té quá đau rồi
suýt xoa,
Tôi còn mang nỗi âu lo
riêng mình.
Sợ thời gian...
thứ vô tình!