Yêu thì yêu,
chứ đâu yêu là phải lấy,
Yêu khổ nhiều,
mà lấy lại khổ hơn,
Thà rằng
mỗi đứa một phương,
Đêm đêm nhìn ánh trăng sương ru tình.
Yêu thì yêu,
chứ đâu đã là của mình,
Cứ thương cứ tưởng
cái tình về đâu.
Trăng tàn không thấy bóng cau,
Ta còn đi mãi sắc màu nhạt phai...
Thương làm chi
đã thương rồi không đến,
Thương thì đau nhiều
mà đến chắc sẽ đau hơn,
Người đời thường
không giản đơn như mình tưởng,
Nghiệp đa đoan
là cái gánh muộn phiền...
Ta còn sợ nghiệp oan khiêng,
Thì thôi xin lánh cho niềm lạc an!
Ra sao nữa võ vàng nào biết,
Cứ thản nhiên
cho tâm yên như lặng gió mặt ao hồ...
chứ đâu yêu là phải lấy,
Yêu khổ nhiều,
mà lấy lại khổ hơn,
Ảnh fb. |
Đêm đêm nhìn ánh trăng sương ru tình.
Yêu thì yêu,
chứ đâu đã là của mình,
Cứ thương cứ tưởng
cái tình về đâu.
Trăng tàn không thấy bóng cau,
Ta còn đi mãi sắc màu nhạt phai...
Thương làm chi
đã thương rồi không đến,
Thương thì đau nhiều
mà đến chắc sẽ đau hơn,
Người đời thường
không giản đơn như mình tưởng,
Nghiệp đa đoan
là cái gánh muộn phiền...
Ta còn sợ nghiệp oan khiêng,
Thì thôi xin lánh cho niềm lạc an!
Ra sao nữa võ vàng nào biết,
Cứ thản nhiên
cho tâm yên như lặng gió mặt ao hồ...