Vị đắng quen rồi những sớm mai,
Men cay còn đọng qua đêm dài,
Thật! đâu có phải đời cay đắng,
Sao dối mình chê chán chuyện trần ai...
Cái nợ ba sinh vẫn còn dài,
Có vay phải trả đững phiền ai,
Người mong kiếp nữa làm người nữa,
Thấy rõ rồi ta thấy một họa tai.
Để được làm người cứ phải tu,
Mồi ngon rượu ngọt sẵn lu bù,
Đêm không muốn ngắm ngày lẫn tránh,
Thiên đường kia đúng nghĩa một nhà tù.
Cái đắng cà phê buổi đầu ngày,
Cái cay rượu lạ của đêm nay,
Xua tan phiền não năm tháng cũ,
Ngần ngại chi hữu hảo những vòng tay!
Men cay còn đọng qua đêm dài,
Thật! đâu có phải đời cay đắng,
Sao dối mình chê chán chuyện trần ai...
Ảnh fb. Giao Phan. |
Có vay phải trả đững phiền ai,
Người mong kiếp nữa làm người nữa,
Thấy rõ rồi ta thấy một họa tai.
Để được làm người cứ phải tu,
Mồi ngon rượu ngọt sẵn lu bù,
Đêm không muốn ngắm ngày lẫn tránh,
Thiên đường kia đúng nghĩa một nhà tù.
Cái đắng cà phê buổi đầu ngày,
Cái cay rượu lạ của đêm nay,
Xua tan phiền não năm tháng cũ,
Ngần ngại chi hữu hảo những vòng tay!