Lá là phổi của thân,
Giữ cho nhau hơi thở,
Ngày thu đông lá đổ,
Cây biết sống làm sao!
Gió là bạn của mây,
Giữa lưng trời tương ngộ,
Có ngày buồn mưa đổ,
Gió dỗi hờn về đâu!
Em với ta là thơ,
Yêu thương tình vội vã,
Xuân rồi không còn nữa,
Có mang sầu vắng xa!
Trời đất như phong ba,
Nhân loại đâu là nhà,
Nơi bình yên một cõi,
Đất trời đang phong ba!
Giữ cho nhau hơi thở,
Ngày thu đông lá đổ,
Cây biết sống làm sao!
Fb. Nam Thi. |
Giữa lưng trời tương ngộ,
Có ngày buồn mưa đổ,
Gió dỗi hờn về đâu!
Em với ta là thơ,
Yêu thương tình vội vã,
Xuân rồi không còn nữa,
Có mang sầu vắng xa!
Trời đất như phong ba,
Nhân loại đâu là nhà,
Nơi bình yên một cõi,
Đất trời đang phong ba!