Tôi chẳng nhớ ra tấm hình này,
37 năm rồi nó ở đâu,
Vui buồn say tỉnh nào hay biết,
Quên được sao cát bụi phai màu!
Lúc đến Melbourne sắp sang xuân,
Tháng 9 mưa bay hoa một rừng,
Hồng đào cúc trắng vàng tinh sáng,
Lắm ngập ngừng cũng lắm bâng khuâng!
Lạ quá thì ra nhớ lại rồi,
Hình này không phải chỉ riêng tôi,
Có người cắt nó chia một nửa,
Nửa nằm đây nửa nữa đâu rồi!
Khác quá gầy rồm vốn thân tôi,
Nay có béo tròn cũng là tôi,
Còn nét phủ phàng trong đôi mắt,
Đã sần khô và tóc trắng cả rồi!
Tuần này cuối tháng báo xuân sang,
Có nắng trên cao chút nắng vàng,
Mà rét cuối đông còn rét lắm,
Chút ngậm ngùi vớ vẩn ngổn ngang!
Chẳng biết khi nào hết Covid (*),
Được ra đường chiêm ngưỡng người đi,
Nếu thấy có ai như ảnh cũ,
Sẽ ngẫm khen đẹp lắm xuân thì!
Như đã nhớ ra nó thế này,
37 năm rồi giữ ở đây,
Vui buồn say tỉnh nào hay biết,
Vẫn lơ là để cát bụi bay!
(*) COVID-19: tên quốc tế của Corona Vũ Hán-Trung Quốc.
37 năm rồi nó ở đâu,
Vui buồn say tỉnh nào hay biết,
Quên được sao cát bụi phai màu!
FB, bxl. |
Tháng 9 mưa bay hoa một rừng,
Hồng đào cúc trắng vàng tinh sáng,
Lắm ngập ngừng cũng lắm bâng khuâng!
Lạ quá thì ra nhớ lại rồi,
Hình này không phải chỉ riêng tôi,
Có người cắt nó chia một nửa,
Nửa nằm đây nửa nữa đâu rồi!
Khác quá gầy rồm vốn thân tôi,
Nay có béo tròn cũng là tôi,
Còn nét phủ phàng trong đôi mắt,
Đã sần khô và tóc trắng cả rồi!
Tuần này cuối tháng báo xuân sang,
Có nắng trên cao chút nắng vàng,
Mà rét cuối đông còn rét lắm,
Chút ngậm ngùi vớ vẩn ngổn ngang!
Chẳng biết khi nào hết Covid (*),
Được ra đường chiêm ngưỡng người đi,
Nếu thấy có ai như ảnh cũ,
Sẽ ngẫm khen đẹp lắm xuân thì!
Như đã nhớ ra nó thế này,
37 năm rồi giữ ở đây,
Vui buồn say tỉnh nào hay biết,
Vẫn lơ là để cát bụi bay!
(*) COVID-19: tên quốc tế của Corona Vũ Hán-Trung Quốc.