Cái nôi
như chật chội rồi,
SUMO
cứ cựa quậy hoài không yên.
Ảnh fb bxl.
luân phiên,
Như tấm áo hẹp
ôm xiềng cực thân.
Mắc rẻ
không còn phân vân!
SUMO lớn
khôn quá chừng,
Hôm nay đã sủa
vang tưng cả nhà.
Khi có người lạ
vào ra,
Nhảy cao nịnh hót
được cho rời chuồng.
Quấn quýt bên chân
chẳng buông!
Mấy đôi dép vải
mùa đông,
Còn tiếc chưa bỏ
để trong góc phòng.
SUMO
bực bội trong lòng,
Lôi ra cắn xé
nát không còn gì.
Thế là
phải vứt chúng đi!
SUMO
quen thảm trong chuồng,
Ra ngoài cũng muốn
quấn luôn thảm nhà.
Cắn miết
cho thảm tơi ra,
Tè vào nơi ấy
cả nhà mùi chơi.
Thương nó
chẳng ai nhiễu lời!