Có nắng mà không ấm,
Có lẽ trời mùa thu,
Có khi không mây mù,
Có điệu buồn của thu!
Ảnh fb.bxl.
Không người cà phê chung,
Không ai kêu phải đợi,
Không thả hồn mông lung!
Những toa tàu nối dài,
Khách cả đứng lẫn ngồi,
Nhưng thấy không một ai,
Bỏ khẩu trang ra ngoài...
Không còn người mắc dịch,(*)
Cách ly vẫn giữ hoài,
Cho đến khi thế giới,
Không lây nhiễm mới thôi!
Có nắng mà không thể,
Ấm lên bởi thiên thời...
Niềm vui chưa trọn vẹn,
Vũ Hán một đàn dơi...
(*) Covid 19.