Mẹ ngồi tựa cửa chờ con,
Đường xưa còn đó lối mòn đầy gai.
Những ngày qua những đêm dài,
Lim dim khó ngủ tóc tai rối bù.
Ảnh Bạch Xuân Thịnh
Via video camera.
Bắc Mỹ, Nam Cực,…tuýt mù Bình Dương.
Xa xôi không quản dặm trường,
Sợ lo già yếu vô thường vắng nhau…
Mẹ ơi tóc đã trắng phau,
Chúng con nay cũng nhuộm màu gió sương.
Nói sao trăm kính ngàn thương,
Nói sao trọn vẹn yêu thương đạo Trời!
Giặc Tàu ác!…thấy hết rồi,
Tàn sát nhân loại qua loài vi sinh…
Văn mình nào giống yêu tinh,
Bao nhiêu người nữa vô tình nghiệt oan…
Mẹ ngồi tựa cửa chờ con,
Đàn cháu, đám chắt mãi còn phương xa.
Chúng mầy không nhớ đến bà?
Chứ mẹ, bà nhớ…không sót qua ngữ gì!